Thứ Ba, 23 tháng 11, 2021

Thơ Tình Chùm Số 1.174

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 47

 

Nghe nàng nói trước sau lân lý

Giữa công đường ý vị tương tri

Ngậm ngùi thương xót giải vi

Lầu xanh tránh tiếng thị phi búa rìu

 

Sinh chút phận hẩm hiu bèo bọt

Theo phụ thân chau chuốt bút nghiên

Gạn gùng cho bớt sầu miên

Tay nghề viết thử một thiên trình làng

 

Nàng lĩnh hội nhẹ nhàng múa bút

Nét rồng tiên vun vút gió bay

Uốn lưng trình trước án ngay

Quan trên tấm tắc khen hay tuyệt vời

 

Thơ đường luật về nơi Lý Bạch

Đỗ Phủ nào dám thách đố ai?

Bâng khuâng yểu điệu gót hài

Ngàn năm lưu luyến trang đài quỳnh giao

 

Tài sắc ấy đời sao đen bạc

Kiếp phong trần trôi lạc tới đây

Tao nhân mặc khách ngất ngây

Châu Trần duyên ấy vui vầy thì hơn

 

Thôi đừng chuốc oán hờn cừu hận

Nên thương người lận đận long đong

Bất bình dẹp bỏ là xong

Bên tình bên lý mới mong cầu hòa

 

Kiều lạy tạ nhạt nhòa khóe hạnh

Tiên sinh còn bức bách chi con

Xét trong gia đạo vuông tròn

Trọng tài mến đức vàng son nào bằng

 

Lệnh truyền kíp hoa đăng kiệu rước

Thẳng một lèo đến trước hiên nhà

Huệ lan sực nức vào ra

Thúc ông cũng hết phong ba sóng dồi

 

Đêm nguyên tiêu bồi hồi hàn thực

Thúc gia trang rạo rực yến anh

Yếm đào xao xuyến thâu canh

Cờ trưa điểm nước long lanh mắt huyền

 

Buổi thanh vắng thuyền quyên thỏ thẻ

Đã xa nhà ngày lẻ tháng dư

Riêng tư độ lượng nhân từ

Chàng nên xem xét thực hư thế nào?

 

Nhạt tao khang ngọt ngào cát lũy

Vẫn im hơi kẻo lụy vào thân

Tránh sao điều tiếng xa gần

Xin chàng lo liệu tính dần bài ra

 

Hãy trở lại quê nhà thăm viếng

Đẹp ý người đánh tiếng xem sao

Lữa lần dù có bề nào

Trở tay không kịp biển gào sóng xa

 

3.1.2019 Lu Hà

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 48

 

Nghe những lời thiết tha khuyên nhủ

Tạm dời xa trướng rủ màn che

Thong dong Sinh trở về quê

Bánh xe khấp khểnh dãi dề nắng mưa

 

Thúc ông cũng tiễn đưa một đoạn

Giục giã chàng về Hoạn Thư gia

Lẽ nào cách mặt sông chia

Núi non xum họp trau tria cửa nhà

 

Nhìn một dải bao la phiêu diếu

Tần hoài vương rặng liễu Dương quan

Ngại ngần giọt lệ chứa chan

Cầm tay bịn rịn thở than mấy hồi

 

Dù non nước xa xôi ngàn dặm

Miễn làm sao trong ấm ngoài êm

Cùng chung một khúc ruột mềm

Gác son yếm thắm bên thềm trăng soi

 

Nghĩa đèo bồng mặn mòi cá nước

Tránh sóng cồn nói trước là xong

Cầu xin kẻ lớn rộng lòng

Năm sau xum họp thầm mong tháng ngày

 

Chén đưa tiễn hôm nay vời vợi

Bầu đào viên thiếp đợi năm sau

Lại cùng xướng họa cùng nhau

Chiều thu man mát nhuốm màu áo xanh

 

Kẻ lên ngựa người đành dứt áo

Về khuê phòng ảo não xót xa

Phong sương muôn dặm hải hà

Vầng trăng sẻ nửa canh gà nỉ non

 

In gối chiếc héo hon bồ liễu

Soi hồng trần ai điếu vó câu

Gió mưa thấm gội mái đầu

Cách xa vò võ đĩa dầu hư hao

 

Thế mới biết má đào son phấn

Có mấy ai lận đận như Kiều

Thúc Sinh tưởng nhớ sớm chiều

Tao nhân mặc khách thầm yêu đức tài

 

4.1.2019 Lu Hà

 

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 49

 

Kể chi nỗi đường dài cát bụi

Nhớ chăng người thui thủi vào ra

Tùng quân thương lái xa nhà

Con quan bộ lại gọi là Hoạn Thư

 

Keo sơn đã thừa dư năm tháng

Ngóng trông hoài đằng đẵng thu ba

Khai hoa mãn nguyệt thiết tha

Ăn chay cầu tự Hoạn bà đốt nhang

 

Đường quan lộ thênh thang  rộng mở

Lắm gia nhân đầy tớ trong nhà

Người luồn kẻ cúi lão gia

Tiểu thư khéo miệng lại già tuổi khôn

 

Nàng âu yếm bồn chồn sóng mắt

Chàng ưu tư dìu dặt đắn đo

Bâng khuâng mặt nước thăm dò

Hồ càng im ắng nỗi lo phập phồng

 

Duyên ràng buộc tơ hồng oanh yến

Lệnh nghiêm đường đã đến thì nên

Nai vàng thơ dại đỗ quyên

Ve sầu thoát xác triền miên u hoài

 

Phong phanh chuyện chàng ngoài cửa các

Chốn đào hoa xào xạc bướm vàng

Thị phi chợ búa sỗ sàng

Đong đưa miệng lưỡi phũ phàng thế gian

 

Khéo ăn ở chứa chan tình nghĩa

Đã bấy lâu tròn trịa dưới trên

Gia phong lề thói giữ nền

Công dung ngôn hạnh tổ tiên phụng thờ

 

Đường hậu duệ ong tơ kén mật

Vẫn muộn màng trầy trật bấy nay

Đi  chùa lễ Phật cầu may

Huyền sương chày ngọc đắng cay lam kiều

 

Cứ thành thật biết điều phải quấy

Câù xin ta nhờ cậy ơn trên

Dại gì mang tiếng nhỏ nhen

Đỏ lòng xanh vỏ đậu nghiền ra tương

 

4.1.2019 Lu Hà

                                                          

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 50

 

Việc đã rõ tận tường như thế

Còn giấu ta kể lể quang co

Lại còn phô diễn đủ trò

Kiến trong miệng chén còn bò đi đâu?

 

Làm cho phải lún sâu thêm nữa

Giãy không ra ngập ngụa bùn đen

Thân lươn chẳng biết thấp hèn

Chồng ta rồi lại đòi phen mặn nồng

 

Có hai đứa tâng công với chủ

Sư tử càng gầm rú thét vang

Thị uy vả miệng bẻ răng

Chồng tao đâu giống gió trăng chơi bời

 

Ai cũng sợ nửa lời chẳng dám

Kín như bưng mấy dặm ngậm tăm

Buồng đào công tử tới nằm

Mưa ngâu rả rích nhện tằm giăng tơ

 

Sinh xuống ngựa như mơ như tỉnh

Bên lầu hồng xúng xính thiết tha

Tiểu thư cười nói mặn mà

Quan san quân tử vào nhà hàn huyên

 

Vui chén rượu thuyền quyên má phấn

Tiệc tẩy trần hờn giận thiếp chàng

Bấy lâu xa cách mơ màng

Chỉ trong giấc ngủ mọi đằng ái ân

 

Xem ý tứ muôn phần êm thấm

Ai bắt ta thêm giấm chua nhà

Mấy lần Sinh định nói ra

Tóc tơ bất động hay là bỏ qua

 

Nào ai khảo mà mua rắc rối

Rút dây rừng sợ tội cây xanh

Môi kề má ấp thâu canh

Trai du bướm trắng gái hành chày sương

 

Tuần trăng hẹn long nương thuê thỏa

Nhồi phấn hoa lõa xõa mây rồng

Thiên thai đỉnh giáp non bồng

Vu thần ẻo lả tuyết hồng thảnh thơi

 

Tiểu thư lại những lời đâu đó

Vàng mười ta cầm cố bấy lâu

Dù cho bãi bể nương dâu

Đá vàng cho tới trắng râu bạc đầu

 

Đêm mộng tưởng đĩa dầu hao cạn

Mơ chàng về tát cạn biển đông

Khen thay một giải tâm đồng

Xích thằng duyên nợ vợ chồng trăm năm

 

Sinh thấy vợ xa xăm ánh mắt

Miệng cười xinh bát ngát hương hoa

Thuận đã vun xới thái hòa

Loan bồng phượng bế nhạt nhòa trăng soi

 

5.1.2019 Lu Hà

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 51

 

Lời ngọt sớt mặn mòi cá nước

Vợ chồng ngâu mực thước mấy ai

Đèn khuya tỏ rạng nét ngài

Thú quê vườn tược hoa cài bướm say

 

Lá ngô rụng vàng bay phấp phới

Giếng vàng còn khấp khởi đầy vui

Giang hồ nuối tiếc ngậm ngùi

Việc riêng chôn dấu sụt sùi nguồn cơn

 

Tiểu thư cũng mừng rơn khôn xiết

Ngọn lửa lòng da diết hơn xưa

Liệu chừng miệng lưỡi đong đưa

Lâm Truy đáo hạn sớm trưa đợi chàng

 

Sinh nghe vậy vội vàng thổ lộ

Cách năm trời hàng họ núi tiền

Sẩy tay là mất trắng liền

Cạnh tranh đối thủ đảo điên thói đời

 

Khách buôn cũng dám chơi liều mạng

Sổ sách nhiều cáng đáng làm sao

Cha già khắc khổ biết bao

Bâng khuâng tư lự nghẹn ngào lệ rơi!

 

Nàng thổn thức đôi lời chăng chớ

Dòng trâm anh chàng nhớ không quên

Nho gia lễ giáo làm nền

Cháu con hiếu thảo tổ tiên phụng thờ

 

Sinh lên ngựa vẩn vơ chi nữa

Chẳng chần chừ lần lữa thời gian

Vó câu rong ruổi non ngàn

Long lanh đáy nước giang san chập chùng

 

Tiểu thư khóc não nùng thảm thiết

Tìm mẫu thân kể hết sự tình

Mưu sâu rắp sẵn cực hình

Trách chàng bạc bẽo phận mình hẩm hiu

 

Đành bả lả dập dìu oanh yến

Chờ thời cơ tống tiễn chàng thôi

Lâm Truy đường bộ xa xôi

Tắt theo hải đạo tới nơi lại gần

 

Dưới trướng sẵn gia nhân đầy tớ

Toàn những tên mỏ đỏ răng nanh

Thuận buồm xuôi gió sẽ nhanh

Mang theo thừng chão quấn quanh mu rùa

 

Hoạn bà đã chịu thua mưu chước

Tấm tắc khen từng bước quỷ thần

Bàng Quyên Tôn Tẫn tủi thân

Khổng Minh cũng phải tần ngần ngẩn ngơ

 

5.1.2019 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét